Sau đây là 1 số ý kiến:
-Nếu là người nước ngoài: họ sẽ mua 1 quả trứng về ấp( tất nhiên là gà mái rồi) sau đó gà đẻ họ sẽ góp tiền mua con gà trống và sẽ có 1 đàn gà .... sau đó sẽ mua được lợn, trâu, bò... sinh xôi ra....
- Người Mỹ: họ sẽ đến đầu phố mua một quả táo 1$ sau đó đến cuối phố bán lại với giá 1,1$. Họ tạo ra vòng quay tiền mặt càng nhanh càng tốt. Điều đó nói lên tư tưởnh kinh doanh đã ăn sâu vào tâm trí của từng người dân Mỹ.
-Pháp: một anh chàng người pháp sẽ cầm 1 $ đi mua một bó bông đến bên tặng người yêu và khóc nức nở với nàng. Dù trong hoàn cảnh bi đát thế nào anh vẩn nhớ đến em.
-Người TQ, anh ta sẽ đi tìm những người TQ cùng cảnh ngộ với anh ta, để lập nên một hội quán ....
-Người Nhật, anh ta sẽ vứt 1$ vào một góc tường nào đó và nói. Nổ lực là sóng không nổ lực là chết, anh ta làm việc siêng năng và trở nên khấm khá. trong lúc sửa sang lại nhà củ để xây nhà mới, anh ta thấy một 1$ mà trước kia anh ta quăng đi. Anh ta lấy 1$ đó đem đưa vào tủ kính để sau này nhắc nhở con cháu. Hãy nổ lực vươn lên trong cuộc sống dù bất cứ tình huống nào.
-Còn VN: lấy 3 số cuối seri tờ đôla ra mua 1 con đề hay 1 tờ vé số bít đâu gặp may mắn...^__^
-1 ng ko còn gì để mất: nếu có một dola tôi sẽ mua 20 ổ bánh mì hay vé số để bán nếu bán hết chắc tôi sẽ có 1,5 dola...
-1ng còn đồ nghề: đổ đầy xăng rồi ra cổng trường làm xe ôm.với 1đô đi được 2 quốc 15000đ=30000đ. rồi lại đổ xăng ...tiếp tục công việc đến khi được 100đô thì tính tiếp....
-1 ng thực tế: "Bạn" ở đây là ai, bạn là người ntn ? Có 1 đô la trong hoàn cảnh nào vv...Nếu trong hoàn cảnh của tôi, nó chẳng thay đổi đc cuộc sống hiện tại của tôi , nó cũng chẳng khiến tôi bận tâm để suy nghĩ phải làm gì với nó - tôi nói điều này ko phải là tôi coi thường đồng tiền cũng ko phải để thể hiện tôi nhiều tiền hay gì gì đó - mà tôi muốn nói đó là một thực tế:
Đó là tôi ( và tất cả mọi người ở đây - tôi nghĩ thế ) đã từng có 1 đô la , đã từng rất nhiều lần có, và đã từng có từ rất lâu rồi, ( từ khi biết kiếm tiền phải ko các bác ) vậy mà tôi ( và cả các bác nữa ) đã làm được gì với nó ?
Ý tưởng, sáng tạo đôi khi là bay bổng, là lãng mạn nhưng kinh doanh , làm giầu thì lại rất thực tế. Mà thực tế thì luôn luôn là thực tế cho dù thực tế với người này chưa hẳn đã là thực tế với người kia....
Nếu có 1 đô la tôi sẽ để nó bên cạnh những đồng 1 đô la khác.
Nếu có 1 triệu đô la tôi tôi sẽ ra nhập câu lạc bộ triệu phú ^_^
Nói chung là mỗi ng mỗi cách nghĩ, có ng vứt đi nốt đề làm lên đúng nghĩa bàn tay trắng, có ng đi mua báo hay online kiếm việc làm hay cũng có người mua bó hoa về tặng mẹ và xin vài đô khác ^__^...
Còn cách nghĩ của bạn thì sao, bạn sẽ làm gì khi có 1 USD, nếu ai đó đã đọc truyện ngắn "Giá ai cho cháu vài hào" thì sẽ hiểu được vấn đề nghiêm túc giá trị của vài hào. Chỉ vì không ai cho một cậu bé vài hào để cậu ta mua ấm nước bán trên tàu mà cậu ta phải đi ăn cắp. Thế nên cũng đừng khinh khi 1USD...
================
Bạn sẽ làm gì khi chỉ còn 1 USD
Người Mỹ nếu bị rơi vào hoàn cảnh còn 1USD cuối cùng ấy, thì người Mỹ sẽ đến chợ đầu phố dùng nó mua được một quả táo, rồi chạy đến cuối phố để bán lại với giá 1,2USD, rồi lại quay về chợ đầu phố mua quả táo khác…cứ thế 1USD quay vòng sinh lãi thật nhanh..Người Mỹ nói chung năng động, thực dụng, kinh doanh hiệu quả, không sĩ diện.
Nếu là người Pháp thì người Pháp mang 1USD đến cửa hàng hoa, anh ta chỉ mua được một bông Hồng mà thôi, cầm đi gặp người yêu của mình, vừa đi nước mắt cùng với những ý thơ buông ra lã chã, gặp nàng quì xuống dưới chân nàng dâng tặng nàng bông hoa cuối cùng và bài thơ thuyệt mệnh..Người Pháp lãng mạn, Galand..
Người Tàu khi rơi vào trong hoàn cảnh đó thì anh ta sẽ tìm người Tàu khác cùng cảnh ngộ, rồi họ chung nhau những đồng đola cuối cùng ấy để mở quán mì hoành thánh, phá sa, bát cảo…đắp đổi qua ngày và tìm cách phát triển. Nhiều chục năm trôi qua đến bây giờ họ đã có của ăn của để, người ta đến hỏi vui rằng: có phải các công đã đi lên từ một thùng đậu phụng rang ngày xưa không ? Họ vuốt râu cười trả lời: Hảo lớ, truyền thuyết đấy, chúng tôi đi lên từ một trăm hạt đậu rang thôi, chứ một thùng thì nhiều quá..Người Trung Quốc tương thân tương ái, đùm bọ lẫn nhau, kiên nhẫn đi lên, và giỏi về kinh doanh ăn uống nhỏ.
Anh người Nhật nếu rơi vào tình cảnh đó thì anh này cực đoan lắm. Anh ta sẽ vứt cái đồng đola cuối cùng ấy vào gầm giường, ngăn tủ, khe tường và cố tình coi như không có nó, lòng tự bảo dạ: từ nay trở đi không nổ lực thì chết..Bao nhiêu năm qua đi anh ta cùng với những người quanh mình với ý chí như vậy đã nổ lực hết mình, bây giờ đã trở thành đại gia, túi nhiều tiền, nên đập bỏ ngôi nhà xưa cũ mà xây ngôi nhà mới hoành tráng, tìm thấy 1USD ngày xưa, cầm lên vuốt cho nó phẵng phiu, dán giữa một khung bảng vàng treo ở nơi trang trọng, dễ nhìn thấy nhất để mọi người biết và răn dạy con cháu.Người Nhật rất quyết liệt và nỗ lực với tinh thần Samurai.
Ở Trung Âu, có một chủng người gọi là Bohemieng và Dian. Họ sống với nhau thành những nhóm nhỏ, du thủ du thực, đàn ca phố phường, chữa bệnh bằng mẹo và đặc biệt rất thích chơi xổ số. Nếu bị rơi vào hoàn cảnh đó, họ cũng dùng 1USD cuối cùng ấy để mua một tấm vé số. Tấm vé số ấy có xác suất trúng giải độc đắc để đổi đời họ là 1/10 Triệu..Xác suất thấp cũng như trong 10 Triệu năm có một lần duy nhất con khỉ tiến hóa thành người vậy.
Còn bạn? Bạn sẽ làm gì với đồng 1USD cuối cùng ấy?
Còn bạn? Bạn sẽ làm gì với đồng 1USD cuối cùng ấy?
http://cachlamgiau.edu.vn/ban-se-lam-gi-khi-chi-con-1-usd.html
=========================
=========================
Nếu còn duy nhất 1 USD, bạn sẽ làm gì? |
Nếu còn duy nhất 1 USD, bạn sẽ làm gì? "... Nếu Bạn cứ mỗi ngày cho tôi 10 triệu đồng, cho dù biết tôi có tiêu hết hay không, bạn sẽ không thể biết chính xác tôi là người có bản chất ra sao, có khuynh hướng cơ bản như thế nào, vì số tiền ấy quá lớn để tôi có thể làm mọi chuyện kể cả những gì tôi không thích. Bạn hãy đẩy tôi đến một hoàn cảnh rất cực đoan là ‘chỉ còn 1 USD cuối cùng trong cuộc đời’, với việc tôi sử dụng 1 USD ấy như thế nào bạn có thể xác định đúng về bản chất con người tôi… Người Mỹ nếu bị rơi vào hoàn cảnh ‘còn 1 USD cuối cùng’ ấy… Thì người Mỹ sẽ đến chợ đầu phố dùng nó mua được 1 quả táo, rồi chạy đến cuối phố để bán lại với giá 1,2 USD, rồi lại quay về chợ đầu phố mua quả táo khác… cứ thế làm 1 USD quay vòng sinh lãi thật nhanh… Người Mỹ nói chung năng động, thực dụng, kinh doanh hiệu quả, không sĩ diện… Nếu là người Pháp …. thì người Pháp mang 1 USD đến cửa hàng hoa, anh ta chỉ mua được 1 bông Hồng mà thôi, cầm đi gặp người yêu của mình, vừa đi nước mắt cùng với những ý thơ tuôn rơi lã chã, gặp nàng quỳ xuống dưới chân nàng dâng tặng nàng bông hoa cuối cùng và bài thơ tuyệt mệnh… Người Pháp lãng mạn, galand… và hơi cải lương. Người Tàu khi rơi vào hoàn cảnh đó….thì anh ta sẽ đi tìm người Tàu khác cùng cảnh ngộ (cũng không khó lắm, vì khá nhiều người Tàu như thế), rồi họ chung nhau những đồng Đôla cuối cùng ấy để mở quán mì hoành thánh, phá sa, bát bảo… đắp đổi qua ngày và tìm cách phát triển… Nhiều chục năm trôi qua đến bây giờ họ đã có của ăn của để, người ta đến hỏi vui rằng: có phải các ông đã đi lên từ một thùng đậu phụng rang ngày xưa không? Họ vuốt râu cười trả lời: Hảo lớ, truyền thuyết đấy, chúng tôi đi lên từ 100 hạt đậu phụng rang thôi, chứ 1 thùng thì nhiều quá… Một cách phổ biến: Người Trung Quốc tương thân tương ái, đùm bọc nhau, kiên nhẫn đi lên, và giỏi về kinh doanh ăn uống nhỏ. Anh người Nhật nếu rơi vào hoàn cảnh đó thì anh này cực đoan lắm. Anh ta sẽ vứt cái đồng đôla cuối cùng ấy vào gầm giường, ngăn tủ, khe tường (trong nhà mình thôi) và cố tình coi như không có nó, lòng tự bảo dạ: từ nay trở đi không nỗ lực thì chết… Bao nhiêu năm qua đi anh ta cùng với những người quanh mình với ý chí như vậy đã nỗ lực hết mình, bây giờ đã trở thành đại gia… Túi nhiều tiền, nên đập bỏ ngôi nhà xưa cũ mà xây ngôi nhà mới hoành tráng… Tìm thấy 1 USD ngày xưa, cầm lên vuốt cho nó phẳng phiu, dán giữa một khung bảng bằng vàng treo ở nơi trang trọng, dễ nhìn thấy nhất để mọi người biết và răn dậy con cháu… Người Nhật rất quyết liệt và nỗ lực với tinh thần của Samurai. Ở Trung Âu, có một chủng người gọi là Bohemiêng và Digan… Họ sống với nhau thành những nhóm nhỏ, du thủ du thực, đàn ca phố phường, chữa bệnh bằng mẹo và đặc biệt rất thích chơi sổ số. Nếu bị rơi vào hoàn cảnh đó (cũng đã nhiều lần như thế) thì họ sẽ dùng 1USD cuối cùng ấy để mua 1 tấm vé số. Tấm vé số ấy có xác suất trúng giải độc đắc để đổi đời họ là 1/10 triệu…. Xác suất thấp cũng như trong 10 triệu năm có 1 lần duy nhất con Khỉ có cơ hội tiến hóa thành con người ..." (Trích trong "Bàn về Dân Trí ...") Còn tôi, một người Việt Nam, nếu còn 1 USD duy nhất tôi sẽ áp dụng giải pháp 1USD của WWW.1USD.VN. Giải pháp 1USD kết hợp giữa sự năng động của ngườiMỹ, sự đoàn kết của người Tàu, sự quyết tâm người Nhật và trí tuệ của người Việt. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét