Một người đàn ông bước vào ngôi Chùa để được tĩnh tâm... Cửa Phật từ bi...
Phật: Ta thấy sâu thẳm trong đôi mắt con chất chứa u sầu. Hãy nói ta nghe.
Người đàn ông: Thưa Phật, con biết mình đang lầm đường lạc lối. Nhưng con thật sự không thể ngăn nổi bước chân mình lại. Con đã có gia đình nhưng bây giờ con đang yêu một người con gái khác. Con thật lòng muốn từ bỏ vợ mình để đến với cô ấy. Vợ con rất tốt, nhưng chỉ bên cô ấy con mới cảm giác hạnh phúc nhất và yêu thương mãnh liệt hơn bao giờ hết. Con không biết phải làm sao nữa?
Phật: Ta hiểu rồi! Con hãy nhìn ra xa, có 3 cây nến kia, con thấy cây nào sáng nhất?
Người đàn ông ngơ ngác: Thưa Phật, chúng xa vậy thật con không thể thấy được cây nào sáng hơn!
Phật hiền từ: Vậy giờ con hãy mang một cây lại đây. Giờ thì con thấy cây nào sáng nhất?
Người đàn ông: Dạ thưa, cây trên tay con là sáng nhất ạ!
Phật: Phải rồi! Chỉ 3 cây nến, con còn không biết cây nào sáng nhất. Vậy thế gian trăm ngàn người, sao con biết ai sẽ là tốt nhất. Ai sẽ làm con hạnh phúc nhất chứ. Chỉ những thứ hiện hữu ngay trước mắt ta là sáng nhất, giá trị nhất con ạ. Đừng bao giờ đong đếm, so sánh. Ta có thể đánh mất nó xong có thể mất cả đời cũng không bao giờ tìm lại được đâu!
Người đàn ông: Dạ con hiểu rồi! Con xin giác ngộ! Người đàn ông vội trở về bên vợ mình.
***Nhớ rõ: Bồ là lều, vợ là nhà. Gió lớn lều sập, cái nhà còn nguyên.
-st-
-------------------------------------
GIẤY CHỨNG NHẬN LÀM NGƯỜI
Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.
– Soát vé
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra. Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :
– Ðây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :
– Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :
– Anh là người tàn tật ?
– Vâng, tôi là người tàn tật.
– Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :
– Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.
Cô soát vé cười gằn :
– Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên
– Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo :
– Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :
– Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình. Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật… Trưởng tàu cũng hỏi :
– Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
– Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :
– Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết :
– Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :
– Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ. Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :
– Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :
– Anh có phải đàn ông không ?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :
– Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?
– Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?
– Ðương nhiên tôi là đàn ông !
– Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?
Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?
Mọi người chung quanh cười rộ lên. Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :
– Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?
Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :
– Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :
– Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :
– Cô hoàn toàn không phải người ! Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :
– Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
– Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa. Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.
Sống ở trên đời cần phải có một tấm lòng đó là lòng YÊU THƯƠNG, lòng HIỂU BIẾT, và LÒNG VỊ THA. Đó là sự chứng nhận cho chữ “người” của mỗi con người.
-st-
----------------------------------------------------------------------
ƯỚC MƠ
Có hai anh em sống trên tầng 80 của một chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng khi nhận ra thang máy của chung cư bị hư; họ buộc phải leo bộ lên căn hộ của mình.
Sau khi vất vả lên đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để những túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó cả hai cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước chân nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi họ mới phát hiện đã để chìa khóa nhà trong những túi xách đã để lại ở tầng 20.
Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta … Nhiều người trong chúng ta sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn ở dưới rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi.
Chúng ta sống một cách năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng khi đến 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình không còn nhiều thời giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong sự bình an, thanh thản. Chúng ta nghĩ không còn điều gì làm mình thất vọng nữa. Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được - những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.
Vậy ước mơ của bạn là gì?
_Sưu tầm_
-----------------------------------------------------------------------
QUY LUẬT XE RÁC
Nhiều người cứ như là xe rác vậy. Họ chạy vòng quanh mang theo đầy rác, đầy bực dọc, đầy nóng giận và chán chường.
Một hôm tôi nhảy vào một chiếc taxi để ra phi trường. Ðang chạy đúng làn bỗng từ bãi đậu xe phía trước một chiếc xe nhà màu đen phóng ra. Người lái taxi thắng kêu một tiếng két và tránh không va chạm xe kia trong đường tơ kẻ tóc.
Người lái xe kia ngoái đầu mắng chúng tôi. Còn người lái taxi chỉ cười vẫy chào lại. Tôi thấy anh thật là tử tế. Thế nên tôi hỏi: "Sao anh hiền vậy? Anh kia suýt tông hư xe anh và mình có lẽ đã phải nhập viện!".
Bấy giờ anh lái taxi dạy tôi bài học này, tôi gọi nó là "Quy luật của xe rác".
Anh giải thích rằng nhiều người cứ như là xe rác vậy. Họ chạy vòng quanh mang theo đầy rác, đầy bực dọc, đầy nóng giận và chán chường. Vì rác của họ đầy ắp, họ cần nơi đổ rác và đôi khi họ trút lên bạn. Ðừng mang nó vào mình. Chỉ cần mỉm cười, vẫy chào, chúc điều tốt lành rồi ta cứ đi tiếp. Ðừng thèm lấy rác đó rồi mang rải cho người khác nơi làm việc, nơi dọc đường hay mang về nhà. Người thành đạt quyết không để cho mấy xe chở rác làm hỏng ngày của mình.
Cuộc đời quá ngắn để mà cứ sống trong hối tiếc, vậy nên… hãy yêu thương người cư xử tốt với mình và cầu nguyện cho ai xử tệ. Cuộc sống này ta tạo nên nó chỉ mười phần trăm còn chín mươi phần trăm là tùy thuộc cách ta tiếp nhận nó.
Chúc bạn một ngày không có rác!
_Sưu tầm_
-----------------------------------------------------------------------
THẾ GIỚI NÀY ĐÂU THUỘC VỀ CHÚNG TA
Nhà vua của một vương quốc nọ vốn là một vị vua anh minh. Một ngày, Ông bị lâm vào những mất mát cá nhân đến nỗi sầu muộn quên cả dân chúng, quên cả trách nhiệm trị vì đất nước. Thậm chí có lúc ông muốn quyên sinh.
Một ngày nọ, có một vị thiền sư tới trước cửa cung điện của nhà vua. Không một người lính gác nào chặn ông lại khi ông bước vào và tiến gần nhà vua đang ngồi trên ngai vàng.
Vua nhận ra có khách tới và lập tức hỏi:
“Ngài cần gì? Ta có thể giúp gì được Ngài?”
Vị thiền sư trả lời:
“Ta cần một chỗ ngủ trong quán trọ này”
Nhà vua quá đỗi ngạc nhiên nói: “Nhưng đây không phải là quán trọ! Ngài đang ở trong cung điện của ta, vua của vương quốc này!”
Vị thiền sư điềm tĩnh nói: “Thưa quốc vương, tôi có thể hỏi ngài, chủ trước của cung điện này là ai không?”
Nhà vua đáp: “Là cha ta. Ông ấy mất nhiều năm rồi.”
Vị thiền sư lại hỏi tiếp: “Và ai là chủ trước của nó, trước cha ngài?”
“Là ông nội ta. Ông ấy cũng đã mất.”
Vị thiền sư điềm tĩnh giải thích: “Như vậy đây là nơi người ta sống một thời gian ngắn sau đó rời đi. Chẳng phải là một quán trọ hay sao?”
“Chỉ là một quán trọ, vậy thế giới này, vốn đâu thuộc về chúng ta. Vì vậy chúng ta đâu cần vứt bỏ nó, điều nên vứt bỏ chính là sự cố chấp vào nó. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta. Khi đau khổ, ta nhớ rằng nỗi đau không trường tồn. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao chúng ta phải chứa đầy độc dược? Cùng một mảnh tâm hồn như vậy, tại sao phải chứa đầy phiền não? Hãy nghĩ tới trách nhiệm của chúng ta để lại điều gì khi rời đi.“
Nhà vua chợt nhận ra mê lầm mình đang vướng mắc phải, ông cảm tạ vị thiền sư và nhanh chóng lấy lại niềm tin, sức mạnh và trách nhiệm trị vì đất nước, dẫn dắt muôn dân, để lại tiếng thơm muôn đời.
Theo Daikynguyenvn
---------------------------------------------------------------------------
QUY LUẬT ẤM CHÉN
Hai thầy trò đang ngồi đọc sách trước hiên, người học trò ra điều nghĩ ngợi, rời mắt khỏi trang sách và hỏi thầy:
- Thưa thầy, làm thế nào để khiến người khác nghe mình ạ?
Người thầy đưa mắt nhìn học trò và nói:
- Con vào nhà pha cho thầy ấm trà.
Rất nhanh chóng người học trò mang đến trước mặt thầy một ấm trà và vài cái chén nhỏ. Thầy chậm rã rót nước vào chén và nói với học trò:
- Con hãy hình dung ấm trà này là người nói, muốn rót được nước-muốn đưa thông điệp đến với người nghe con cần làm gì?
Người học trò nhanh nhẹn đỡ lấy ấm trà, nhấc một chiếc chén lên, từ từ rót nước vào và nói:
- Thưa thầy, ấm và chén phải tiếp xúc với nhau, cái ấm phải nghiêng đi thì nước mới vào trong chén được ạ!
.....Thế đấy, nếu là người nói còn phải biết cách tiếp cận, tìm điểm chung với người nghe, biết chắt lọc thông tin trước khi truyền đạt cho người nghe và biết “nghiêng mình”
.....Còn nếu con là người nghe, hãy là người nghe tuyệt với nhất bằng cách tự nâng cao giá trị bản thân, đeo bám và cũng phải biết nghiêng mình để đón nhận thông tin. Và con nên nhớ, hãy là chiếc cốc rỗng đừng áp đặt, đừng chì trích phê phán khi con thực sự muốn lắng nghe.
(st)
-----------------------------------------------------------------------------------
CÁI CƯỜI CỦA THÁNH NHÂN : ANH MÙ TỰ PHỤ.
Có một người kia sinh ra là đã bị mù.
Sống trong một gian phòng, nhưng bởi anh không thấy gì cả, nên anh phủ nhận tất cả những gì người chung quanh quả quyết là có: "Tôi không tin, vì tôi không thấy"
Một vị lương y đem lòng thương hại, đi tìm cho ra một thứ linh dược trên Hy Mã Lạp Sơn về trị lành bệnh, anh ta sung sướng tự phụ bảo: Giờ đây tôi thấy được tất cả sự thật chung quanh tôi rồi!
Nhưng, có kẻ bảo với anh ta: Bạn ôi! Bạn chỉ thấy được những vật chung quanh bạn trong căn phòng này thôi: Có là bao. Ngoài kia, người ta còn thấy được mặt trời, mắt trăng cùng các vị tinh tú hằng hà đa số. Còn biết bao vật xấu, đẹp, lộng lẫy màu sắc huy hoàng mà bạn chưa thấy.
Anh chàng không tin. "Làm gì có được những cái đó! Tôi chưa thấy những cái đó. Cái gì có thể thấy được, tôi đã thấy tất cả rồi"
Một vị y sĩ khác bèn lên tận núi cao gặp được sơn thần chỉ cho một thứ linh dược khác đem về giúp cho anh ấy được cặp mắt sáng hơn và thấy xa hơn những vật chung quanh trong căn phòng của anh.
Bấy giờ, anh ta thấy được mặt trời, mắt trăng, các vì tinh tú trên không trung, mừng quá, và lòng tự phụ tự đắc lại tăng thêm. "Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ tôi thấy, tôi tin. Như thế, giờ đây không còn có gì mà tôi chẳng thấy chẳng biết. Đâu còn ai hơn tôi được nữa!"
Nhưng, lại có một hiền giả có cặp mắt thần, bảo với anh ta: "Cậu ơi! Cậu vừa hết mù, nhưng cậu vẫn chưa biết gì cả. Tại sao quá tự phụ như thế? Cũng như khi cậu ở trong phòng và tầm con mắt cậu không vượt khỏi bốn bức tường, cậu không tin có vật gì ngoài căn phòng của cậu. Giờ đây, tầm mắt cậu vượt khỏi bốn bức tường, thấy được nhiều vật xa hơn, nhưng với chừng mực của tầm mắt và lỗ tai của cậu, cậu làm gì biết có những vật ngoài ngàn dặm mà tai mắt cậu không làm sao mà nghe thấy được. Cậu có thấy những nguyên nhân nào đã cấu tạo ra cậu khi cậu còn nằm trong bào thai của mẹ cậu chăng? Ngoài cái vũ trụ nhỏ bé mà cậu đang sống đây, còn không biết bao nhiêu vũ trụ khác vô cùng to lớn và nhiều không thể kể như cát ở sông Hằng. Tại sao cậu dám tự phụ bảo rằng: Tôi thấy cả, tôi biết cả? Cậu vẫn còn là một anh mù, cậu vẫn còn là lấy tối làm sáng lấy sáng làm tối".
Lời bàn:
Bài văn u mặc này không biết muốn nhắm ai?
Chừng như câu nói tự tôn tự đại này: "Tôi không tin, bởi tôi thấy" dường như muốn nhắm với những nhà khoa học Tây phương nhất là với những kẻ "học mót" cái học chủ yếu là của Tây phương.
Một nhà khoa học về nguyên tử lực hiện đại đã long trọng tuyên bố: "Chính cái vô hình chỉ huy những cái hữu hình". Thật là một nhát búa trên đầu những nhà khoa học tay con vẫn còn luôn luôn ngạo nghễ chê những gì họ không thấy được đều là dị đoan mê tín cả. Nhà vật lý học Robert a. Milikan nói về một nhà thiên văn học ngày nay là Sir Jomes Jeans mà ý kiến về những lẽ huyền bí Vũ Trụ thường nghịch hẳn nhau, ông nói: "Có điều mà hai chúng tôi hết sức biết rõ một cách chắc chắn, là về điểm này, chúng tôi không ai biết gì cả".
Sự hiểu biết của con người càng thiển cận bao nhiêu lại càng làm cho con người càng tự đắc bấy nhiêu. Trái lại, sự hiểu biết con người càng rộng rãi bao nhiêu làm cho con người càng khiêm tốn bấy nhiêu, như lời nói này của Socrate: "Điều mà tôi biết rõ nhất, là tôi không biết gì cả".
Khoa học càng ngày càng tăng tiến, sẽ giúp cho chúng thấy rõ chúng ta cả thảy đều là những anh mù tự phụ này.
Lời khuyên dạy của hiền giả trên đây mới nghe tưởng chừng như lời nói của các nhà đại bác học của khoa nguyên tử học ngày nay rằng vật chất và tinh thần là một.
Ý nghĩa thâm diệu của bài văn này còn đi xa hơn nữa những gì đã bàn ở trên. Nó còn muốn nói đến cái mà nhà Phật gọi là "vạn cảnh giai không". Cái cười của Thánh Nhân quả là rất thâm trầm!
-st-
-----------------------------------------------------------------------
PHỤ NỮ THỰC SỰ MONG MUỐN ĐIỀU GÌ NHẤT?
Một ngày nọ, cô giáo kể cho chúng tôi nghe câu chuyện dưới đây:
Đức vua Arthur khi còn trẻ từng bị nước láng giềng mai phục và bắt giữ làm tù binh. Vị vua của nước láng giềng vô cùng nể phục và ngưỡng mộ trước tinh thần lạc quan và sức trẻ của Arthur, vì vậy, mà ông ta hứa sẽ để vua Arthur được bảo toàn mạng sống với điều kiện trả lời được câu hỏi hóc búa mà ông ta đưa ra. Vua Arthur được trả tự do trong thời hạn một năm để suy nghĩ câu hỏi này. Nếu như sau một năm mà Arthur vẫn không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng thì ngài sẽ bị hành hình.
Câu hỏi đặt ra là:
Phụ nữ thực sự mong muốn điều gì nhất?
Câu hỏi này đã gây khó khăn cho ngay cả những nhà thông thái bậc nhất, huống chi là một người trẻ tuổi như vua Arthur. Đối với ngài, dường như đây là một câu hỏi không có lời giải đáp, nhưng dẫu sao điều đó vẫn còn tốt hơn nhiều so với cái chết. Arthur đành tiếp nhận câu hỏi và hẹn ngày cuối cùng của kỳ hạn 1 năm sẽ đưa ra câu trả lời.
Arthur trở về vương quốc và trưng cầu đáp án từ công chúa, kỹ nữ, mục sư, trí giả, cho đến cả thằng hề cung đình… Mặc dù đức vua đã hỏi hết thảy mọi người, nhưng không một ai có thể đưa ra câu trả lời ưng ý. Cuối cùng, các quần thần khuyên Đức vua đi thỉnh giáo một mụ phù thủy, bởi chỉ có mụ phù thủy ấy mới biết được câu trả lời. Nhưng có điều là, mụ phù thủy thường đưa ra điều kiện rất cao khiến không có ai dám đến gần mụ.
Ngày cuối cùng của kỳ hạn một năm đã đến, Arthur không còn lựa chọn nào khác nên đành đi tìm mụ phù thủy. Mụ đồng ý trả lời câu hỏi của đức vua, nhưng trước tiên, Arthur tiếp nhận điều kiện trao đổi của mụ ta. Đó là cho mụ ta được kết hôn với Gawain – một hiệp sĩ cao quý nhất trong số những hiệp sĩ Hội Bàn Tròn và cũng là người bạn thân thiết nhất của Đức vua. Vua Arthur vô cùng hoảng sợ, nhìn mụ phù thủy, lưng gù, xấu xí không chịu nổi, chỉ có một chiếc răng, trên người còn tỏa ra một mùi hôi thối như nước cống rãnh, không những thế mụ ta còn phát ra những âm thanh tục tĩu ghê rợn, Arthur chưa từng gặp một quái vật nào như thế trong đời. Arthur cự tuyệt yêu cầu của mụ phù thủy bởi vì Đức vua không muốn vì mình mà cưỡng ép người bạn thân thiết nhất phải kết hôn với mụ phù thủy đáng sợ đó để rồi phải chịu gánh nặng tâm lý khủng khiếp.
Sau khi Gawain biết được tin tức này, đã nói với Arthur: “Tôi đồng ý cưới mụ phù thủy bởi vì việc cứu được tính mạng của Đức vua và bảo vệ Hội Bàn Tròn là việc quan trọng hơn cả”. Thế là hôn lễ được tuyên bố rộng rãi trong thiên hạ và Mụ phù thủy đã trả lời câu hỏi cho Đức vua Arthur: “Điều phụ nữ thực sự mong muốn là được tự quyết định cuộc đời của mình”.
Mọi người đều hiểu ngay câu nói của Mụ phù thủy là vô cùng chính xác và Arthur sẽ được tha mạng.
Thế là vua của nước láng giềng đã cho Arthur được tự do.
Lại nói đến đám cưới của Gawain và Mụ phù thủy, đây là hôn lễ như thế nào! Ngày cử hành hôn lễ của Gawain và Mụ phù thủy, Đức vua Arthur không ngừng hối hận mà khóc lóc trong thống khổ, trong khi đó Gawain từ đầu đến cuối đều vô cùng khiêm tốn và nhã nhặn, còn Mụ phù thủy thì thể hiện ra những hành vi vô duyên và tồi tệ nhất: mụ dùng tay bốc đồ ăn, vừa ăn vừa ợ và phát phát ra những tiếng nấc,… khiến cho hết thảy mọi người đều không thoải mái thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.
Đêm tân hôn cũng đã đến, Gawain vẫn kiên cường mà đối diện với nỗi kinh hoàng này, chàng đi vào phòng tân hôn và cảnh tượng gì đang đợi chàng đây! Chàng hé cửa phòng và nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần mà chàng chưa từng nhìn thấy đang nằm trên chiếc giường cưới. Gawain kinh ngạc đến ngây người, hỏi nàng rốt cuộc đây là chuyện gì? Người đẹp trả lời: “Trong một ngày, ta có nửa ngày là trong hình hài một mụ phù thủy xấu xí và nửa ngày còn lại là ở trong hình hài một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần”.
Mụ phù thủy hỏi Gawain:
“Chàng muốn ta ban ngày biến thành mỹ nữ hay ban đêm biến thành mỹ nữ?”.
Nếu bạn là Gawain, bạn sẽ chọn như thế nào?
Tiết ngữ văn ngày thứ hai, mọi người đưa ra đủ loại đáp án nhưng chung quy lại là có hai loại: Một loại lựa chọn ban ngày là phù thủy, ban đêm là mỹ nữ, lý do đưa ra là: Vợ đã là của mình nên không cần sự ái mộ hư vô nữa, sướng khổ tự mình biết là được rồi. Một loại lựa chọn ban ngày là mỹ nữ, bởi vì như thế sẽ được mọi người ngưỡng mộ, đến buổi tối có thể mua vui bên ngoài, về đến nhà thì phòng đã tối đen nên đẹp hay xấu cũng không sao cả.
Cô giáo nghe xong tất cả câu trả lời của học sinh và không nói gì cả chỉ hỏi chúng tôi có muốn biết câu trả lời của Gawain? Mọi người nói đương nhiên là muốn, Cô giáo nói: “Gawain không chọn bất kỳ phương án nào cả, chỉ nói với vợ của chàng rằng: “Điều phụ nữ mong muốn nhất là được tự quyết định cuộc đời của mình, vậy thì nàng hãy tự quyết định đi”. Thế là mụ phù thủy lựa chọn sẽ là mỹ nữ xinh đẹp trong cả ban ngày và ban đêm.
Tất cả mọi người đều trầm tư…
Chúng ta đôi khi có phải là rất ích kỷ không? Chỉ vì sở thích của mình mà đi chi phối cuộc đời của người khác, lại không nghĩ xem người đó có muốn như thế hay không, khi mà bạn tôn trọng và hiểu người khác, thì thường có xu hướng sẽ nhận được nhiều hơn… Muốn là một người thực sự được người khác chào đón, nhất định phải nắm giữ ba pháp bảo lớn – Thấu hiểu, Tôn trọng, và Tín nhiệm.
Theo NTDTV
---------------------------------------------------------------------
LÒNG TỐT KHÔNG CẦN THỐT THÀNH LỜI!
...
Một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình ở ngoại ô. Vị giáo sư thường được các sinh viên gọi thân mật là “người bạn của sinh viên” vì sự thân thiện và tốt bụng. Trên đường đi, hai người nhìn thấy đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở cánh đồng gần bên.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: “Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta. Thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày”.
Vị giáo sư ngăn lại: “Anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc, mua vui cho bản thân. Em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ra sao?”.
Người sinh viên làm theo lời vị giáo sư, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây. Người nông dân xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày. Ông cúi xuống xem và tìm thấy một đồng tiền trong ngày. Sự sung sướng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông chăm chú nhìn, lật hai mặt đồng tiền qua lại và nhìn thật kỹ.
Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi tìm thấy đồng tiền thứ hai trong chiếc giày. Người nông dân quỳ xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình đã đem lại món quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, khi người vợ bệnh tật, đàn con thiếu ăn...
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt lăn trên má. Vị giáo sư lên tiếng: “Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước?”. Người thanh niên cúi đầu lặng lẽ trả lời: “Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: “Cho đi là hạnh phúc, lòng tốt không cần khoe mẽ bởi tự nó có giá trị hơn bất cứ lời nói nào”.
-ST-
--------------------------------------------------------------------
NHỮNG ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC TỪ CUỘC SỐNG
Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể lảm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ...
Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ....
Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...
Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chínn bản thân mình ...
Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...
Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...
Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời ....
_Sưu tầm_
---------------------------------------------------------------------------
BÀI HỌC VỀ SỰ TỪ CHỐI
Ngày xưa có một chú lừa con lần đầu tiên thay mẹ đi buôn hàng cùng ông chủ. Vì lừa mẹ rất khỏe, nổi tiếng là khuân vác vô địch nhất làng ai cũng biết đến, nên chú lừa con rất quyết tâm để xứng đáng danh tiếng của mẹ. Mỗi khi ông chủ bỏ lên lưng chú bất cứ dù món hàng nặng đến cỡ nào và hỏi chú có thể khuân nó không chú đều gật đầu. Phần vì ông chủ đã quen với sức mạnh của mẹ chú lừa con, phần vì tất cả những món hàng đều là quan trọng nên ông cũng không thể bỏ lại bất kì thứ gì. Hai người cứ một người hỏi một người gật, đi suốt từ sáng đến tối mịt. Lúc này chú lừa con đã gần như không thể chịu nổi thêm bất kỳ món hàng nào được nữa. Ông chủ cũng thấy được điều đó nên bắt đầu dắt chú lừa đi theo đường mòn để về nhà. Gần đến nhà, ông bỗng thấy một người hàng rong bán những chiếc ly nhựa đủ màu sắc rất đẹp. Ông muốn mua về cho ba đứa con gái bé bỏng của mình. Ông bèn xoay qua hỏi chú lừa con:
- Thêm ba chiếc ly nhựa chú có chịu nổi không?
Chú lừa con uể oải xoay ra sau nhìn những món hàng to lớn mình đang khuân rồi gật đầu, vì suy cho cùng cũng chỉ thêm ba chiếc ly nhựa bỏ bẻ gì với hàng trăm ký hàng trên lưng mình.
Thế mà không hiểu sao, khi ông chủ bỏ ba chiếc ly nhựa lên lưng, chú ta bỗng thấy bốn chiếc chân mình như không chịu nổi thêm vài trăm gam sức nặng ấy. Chú lừa con té khụy xuống, những món hàng trên lưng vỡ toang ra nằm ngỗn ngang trên mặt đường.
Hàng trăm ký hàng quý giá vỡ tang tành chỉ còn sót lại ba chiếc ly nhựa đủ màu sắc rẻ tiền.
Có đôi lúc, bạn cần bỏ đi một thứ, để giữ lại nhiều thứ. Trong Khổng học, người ta gọi là “hy sinh vì đại cuộc”. Nhưng nếu suy nghĩ đơn giản hơn, trong cuộc sống, có những thứ ta cần phải biết cách nói không và chấp nhận từ bỏ nếu không muốn mất đi những thứ đang có.
_Sưu tầm_
------------------------------------------------------------
CAO NHÂN LÝ GIẢI VỀ MỆNH, GIÁO HUẤN ĐẠO LÀM QUAN
Huyện Hiến có huyện lệnh là Minh Thạnh, người Ứng Sơn. Khi đó, người này tiếp nhận một vụ án oan, để giải oan cho dân, ông phải cải chính những phán xét sai lầm. Nhưng ông lại sợ quan trên không cho phép, nghĩ tới nghĩ lui, do dự chưa quyết. Thuộc hạ của ông có người tên là Môn Đẩu. Môn Đẩu quen biết một người bạn có công năng đặc dị. Biết chuyện, Minh Thạnh cậy Môn Đẩu mời người bạn kia dự đoán và chỉ giáo cách giải quyết chuyện này.
Người bạn kia nghiêm nghị và kính cẩn hồi đáp: “Huyện lệnh Minh Thạnh, bản thân ông làm quan phụ mẫu chăm lo cho bách tính của huyện, chỉ nên xem xét dân có bị oan hay không, không nên quản chuyện quan trên cho phép hay không cho phép. Phải chăng ông đã quên câu chuyện Lí Vệ tiên sinh từng kể?”.
Môn Đẩu quay về, đem nguyên văn lời người bạn thuật lại cho vị huyện lệnh. Minh Thạnh vô cùng kinh ngạc, ông nhớ ngay đến đoạn chuyện Lý Vệ tiên sinh đã kể. Nhưng người bạn này làm sao lại biết sự tình? Quả thực kì lạ!
Nguyên câu chuyện của Lý Vệ như sau: Đại nhân chế phủ Lý Vệ, thời còn chưa làm quan, một lần lên thuyền qua sông, đã gặp một vị đạo nhân. Khi ấy, một khách đò vì đưa ít tiền qua đò mà tranh cãi ồn ào với lái thuyền. Vị đạo sĩ thở dài nói: “Một người sắp chết đuối, nay còn vì mấy đồng tiền mà tranh cãi ồn ào với người khác, thực không đáng!”.
Lý Vệ nghe xong, chưa hiểu mấy lời vị đạo sĩ này. Một lúc sau, đột nhiên gió trên sông thổi lên cuồn cuộn, người khách qua sông nọ chẳng may bàn chân bị ván thuyền đánh bật ra, lập tức rơi xuống giữa dòng và chết đuối. Lý Vệ lúc này mới hiểu chuyện, rõ là vị đạo sĩ rất thần bí. Đúng lúc đó, gió trên sông điên cuồng thổi, thuyền như sắp lật. Vị đạo sĩ chân dậm gọi gió, không ngừng niệm tụng chú ngữ, cuồng phong nhanh chóng ngừng lại, người trên thuyền đều được cứu. Lý Vệ bái vị đạo sĩ ba lần để cảm tạ ân cứu mệnh. Vị đạo sĩ nói: “Người vừa chết đuối, trong mệnh của anh ta đã định vậy rồi, tôi không thể cứu. Anh là quý nhân, hôm nay gặp nạn mà được cứu, cũng là trong mệnh đã định, tôi không thể không cứu. Cho nên anh không cần cảm tạ tôi”.
Lý Vệ nghe xong, nhận thấy lời của vị đạo nhân ngụ ý rất thâm sâu, liền bái tạ lần nữa và nói: “Nghe được lời dạy bảo của ngài, tôi đây coi như đã nhận được lợi ích suốt đời. Tôi từ nay về sau sẽ mãi an phận thủ mệnh vậy”.
Vị đạo sĩ nói:
“Lời này của anh chỉ đúng một phần. Một người đối với vinh nhục, thăng trầm, phúc bần, … thì nên an phận thủ thường, tức là “an mệnh”, cũng chính là thuận theo tự nhiên. Người bất an mệnh là kẻ lừa dối, hạng người thích tranh giành đấu đá, việc tệ hại nào cũng làm được, đây chính là tạo nghiệp. Chẳng hạn, Lý Lâm Phủ, Tần Cối, nếu họ biết thủ mệnh, thuận theo tự nhiên, vẫn có thể làm tể tướng, bởi vì trong mệnh của họ đã có. Nhưng họ một mực muốn trèo cao hơn, dùng hết tâm kế, tìm cách tiêu diệt những người trái tai gai mắt, hãm hại trung lương, rốt cuộc cũng không thể làm chức quan lớn hơn tể tướng, trong khi bản thân phải chuốc thêm ác nghiệp.
Còn nói đến quốc kế dân sinh thì không thể nói theo mệnh; đối với những sự việc như thống khổ của bách tính, việc dân khó dân oan, thì không thể nhắm mắt làm ngơ, thuận theo tự nhiên. Tất cả những người phụ trách, đều phải có trách nhiệm. Gia Cát Khổng Minh có câu nói rất nổi tiếng trong Xuất Sư Biểu: “Thần cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ; chí vu thành bại lợi độn, phi thần chi minh, sở năng nghịch đổ dã!”, ý nói rằng, thần đây hết lòng tận tụy đến chết mới thôi, thành bại được mất dẫu biết nhưng đã chẳng màng, chính là đạo lý này. Thiên địa nuôi dưỡng người tài, quốc gia đặt ra các cấp quan viên, mục đích là để làm cho quốc thái dân an. Ông, thân làm quan lại, tay nắm quyền, không thực hiện nhiệm vụ mà giao hết cho mệnh, vậy thì thiên hạ sinh ra người tài, quốc gia thiết lập quan chức để làm gì?
Những lời trên là đạo lý hoàn chỉnh trong học thuyết lập mệnh của thánh hiền, hy vọng ông có thể lĩnh hội toàn bộ”.
Đạo sĩ nói xong, liền xuống thuyền, lập tức không thấy nữa.
Có ghi chép rằng: Người xưa giảng, thuận theo trời, tuân theo tự nhiên, chủ yếu để nói rằng không nên quá chú tâm vào kết cục của sự việc. Chỉ quan tâm trồng trọt mà không tính đến thu hoạch. Bởi vì thân người nhỏ bé phiêu bạc, còn thế giới lại quá rộng lớn, bao la, nên rất nhiều yếu tố có thể xuất hiện khiến người ta không thể đoán trước, cũng như không thể can thiệp được. Khi làm bất cứ việc gì, chỉ cần xem trọng nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, hết sức chuyên tâm để làm sao mọi việc đều được thực hiện theo cách tốt nhất, cố gắng làm hết trách nhiệm của một chính nhân là trọn vẹn lắm rồi, còn kết cục như thế nào đều tùy thuộc vào Thiên ý.
Những người hiểu được đạo lí này, lấy việc làm người đặt lên vị trí hàng đầu, lấy nỗ lực thực hiện công việc làm bổn phận, đối với được và mất của con người thế gian chính là không nên xem trọng, được cũng thấy vui, mất cũng thấy vui. Vui buồn chẳng qua chính là từ tâm mà ra. Người trong thế tục lại khác, chỉ chú trọng kết quả, hao tổn tâm trí, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thậm chí người có tâm địa xấu xa, chỉ vì để đạt được mục đích nào đó mà không chuyện xấu nào không làm, quả thực khiến người người cảm thấy oán thán.
Huyện lệnh Minh Thạnh dẫu là muốn làm sang tỏ án oan, nhưng lại đi dự đoán cát hung, lấy lợi ích bản thân đặt trên chính nghĩa, thiên lý. Làm quan mà trong tâm không nghĩ tới công chính, lại chỉ nghĩ tới phúc họa bản thân, thực là lừa mình dối trời! Dẫu thế, ít ra vị huyện lệnh này vẫn còn tốt hơn so với người tham tiền cướp đoạt của dân và làm việc bất chính, vì trong tâm vị ấy vẫn còn hai từ công chính. Kẻ bẻ cong pháp luật, tham tiền mà làm chuyện bất chính, không chỉ là lừa dối thiên địa, mà còn đang tạo ác nghiệp, họa hại con cháu.
Theo Sound of Hope
Huyện Hiến có huyện lệnh là Minh Thạnh, người Ứng Sơn. Khi đó, người này tiếp nhận một vụ án oan, để giải oan cho dân, ông phải cải chính những phán xét sai lầm. Nhưng ông lại sợ quan trên không cho phép, nghĩ tới nghĩ lui, do dự chưa quyết. Thuộc hạ của ông có người tên là Môn Đẩu. Môn Đẩu quen biết một người bạn có công năng đặc dị. Biết chuyện, Minh Thạnh cậy Môn Đẩu mời người bạn kia dự đoán và chỉ giáo cách giải quyết chuyện này.
Người bạn kia nghiêm nghị và kính cẩn hồi đáp: “Huyện lệnh Minh Thạnh, bản thân ông làm quan phụ mẫu chăm lo cho bách tính của huyện, chỉ nên xem xét dân có bị oan hay không, không nên quản chuyện quan trên cho phép hay không cho phép. Phải chăng ông đã quên câu chuyện Lí Vệ tiên sinh từng kể?”.
Môn Đẩu quay về, đem nguyên văn lời người bạn thuật lại cho vị huyện lệnh. Minh Thạnh vô cùng kinh ngạc, ông nhớ ngay đến đoạn chuyện Lý Vệ tiên sinh đã kể. Nhưng người bạn này làm sao lại biết sự tình? Quả thực kì lạ!
Nguyên câu chuyện của Lý Vệ như sau: Đại nhân chế phủ Lý Vệ, thời còn chưa làm quan, một lần lên thuyền qua sông, đã gặp một vị đạo nhân. Khi ấy, một khách đò vì đưa ít tiền qua đò mà tranh cãi ồn ào với lái thuyền. Vị đạo sĩ thở dài nói: “Một người sắp chết đuối, nay còn vì mấy đồng tiền mà tranh cãi ồn ào với người khác, thực không đáng!”.
Lý Vệ nghe xong, chưa hiểu mấy lời vị đạo sĩ này. Một lúc sau, đột nhiên gió trên sông thổi lên cuồn cuộn, người khách qua sông nọ chẳng may bàn chân bị ván thuyền đánh bật ra, lập tức rơi xuống giữa dòng và chết đuối. Lý Vệ lúc này mới hiểu chuyện, rõ là vị đạo sĩ rất thần bí. Đúng lúc đó, gió trên sông điên cuồng thổi, thuyền như sắp lật. Vị đạo sĩ chân dậm gọi gió, không ngừng niệm tụng chú ngữ, cuồng phong nhanh chóng ngừng lại, người trên thuyền đều được cứu. Lý Vệ bái vị đạo sĩ ba lần để cảm tạ ân cứu mệnh. Vị đạo sĩ nói: “Người vừa chết đuối, trong mệnh của anh ta đã định vậy rồi, tôi không thể cứu. Anh là quý nhân, hôm nay gặp nạn mà được cứu, cũng là trong mệnh đã định, tôi không thể không cứu. Cho nên anh không cần cảm tạ tôi”.
Lý Vệ nghe xong, nhận thấy lời của vị đạo nhân ngụ ý rất thâm sâu, liền bái tạ lần nữa và nói: “Nghe được lời dạy bảo của ngài, tôi đây coi như đã nhận được lợi ích suốt đời. Tôi từ nay về sau sẽ mãi an phận thủ mệnh vậy”.
Vị đạo sĩ nói:
“Lời này của anh chỉ đúng một phần. Một người đối với vinh nhục, thăng trầm, phúc bần, … thì nên an phận thủ thường, tức là “an mệnh”, cũng chính là thuận theo tự nhiên. Người bất an mệnh là kẻ lừa dối, hạng người thích tranh giành đấu đá, việc tệ hại nào cũng làm được, đây chính là tạo nghiệp. Chẳng hạn, Lý Lâm Phủ, Tần Cối, nếu họ biết thủ mệnh, thuận theo tự nhiên, vẫn có thể làm tể tướng, bởi vì trong mệnh của họ đã có. Nhưng họ một mực muốn trèo cao hơn, dùng hết tâm kế, tìm cách tiêu diệt những người trái tai gai mắt, hãm hại trung lương, rốt cuộc cũng không thể làm chức quan lớn hơn tể tướng, trong khi bản thân phải chuốc thêm ác nghiệp.
Còn nói đến quốc kế dân sinh thì không thể nói theo mệnh; đối với những sự việc như thống khổ của bách tính, việc dân khó dân oan, thì không thể nhắm mắt làm ngơ, thuận theo tự nhiên. Tất cả những người phụ trách, đều phải có trách nhiệm. Gia Cát Khổng Minh có câu nói rất nổi tiếng trong Xuất Sư Biểu: “Thần cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ; chí vu thành bại lợi độn, phi thần chi minh, sở năng nghịch đổ dã!”, ý nói rằng, thần đây hết lòng tận tụy đến chết mới thôi, thành bại được mất dẫu biết nhưng đã chẳng màng, chính là đạo lý này. Thiên địa nuôi dưỡng người tài, quốc gia đặt ra các cấp quan viên, mục đích là để làm cho quốc thái dân an. Ông, thân làm quan lại, tay nắm quyền, không thực hiện nhiệm vụ mà giao hết cho mệnh, vậy thì thiên hạ sinh ra người tài, quốc gia thiết lập quan chức để làm gì?
Những lời trên là đạo lý hoàn chỉnh trong học thuyết lập mệnh của thánh hiền, hy vọng ông có thể lĩnh hội toàn bộ”.
Đạo sĩ nói xong, liền xuống thuyền, lập tức không thấy nữa.
Có ghi chép rằng: Người xưa giảng, thuận theo trời, tuân theo tự nhiên, chủ yếu để nói rằng không nên quá chú tâm vào kết cục của sự việc. Chỉ quan tâm trồng trọt mà không tính đến thu hoạch. Bởi vì thân người nhỏ bé phiêu bạc, còn thế giới lại quá rộng lớn, bao la, nên rất nhiều yếu tố có thể xuất hiện khiến người ta không thể đoán trước, cũng như không thể can thiệp được. Khi làm bất cứ việc gì, chỉ cần xem trọng nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, hết sức chuyên tâm để làm sao mọi việc đều được thực hiện theo cách tốt nhất, cố gắng làm hết trách nhiệm của một chính nhân là trọn vẹn lắm rồi, còn kết cục như thế nào đều tùy thuộc vào Thiên ý.
Những người hiểu được đạo lí này, lấy việc làm người đặt lên vị trí hàng đầu, lấy nỗ lực thực hiện công việc làm bổn phận, đối với được và mất của con người thế gian chính là không nên xem trọng, được cũng thấy vui, mất cũng thấy vui. Vui buồn chẳng qua chính là từ tâm mà ra. Người trong thế tục lại khác, chỉ chú trọng kết quả, hao tổn tâm trí, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thậm chí người có tâm địa xấu xa, chỉ vì để đạt được mục đích nào đó mà không chuyện xấu nào không làm, quả thực khiến người người cảm thấy oán thán.
Huyện lệnh Minh Thạnh dẫu là muốn làm sang tỏ án oan, nhưng lại đi dự đoán cát hung, lấy lợi ích bản thân đặt trên chính nghĩa, thiên lý. Làm quan mà trong tâm không nghĩ tới công chính, lại chỉ nghĩ tới phúc họa bản thân, thực là lừa mình dối trời! Dẫu thế, ít ra vị huyện lệnh này vẫn còn tốt hơn so với người tham tiền cướp đoạt của dân và làm việc bất chính, vì trong tâm vị ấy vẫn còn hai từ công chính. Kẻ bẻ cong pháp luật, tham tiền mà làm chuyện bất chính, không chỉ là lừa dối thiên địa, mà còn đang tạo ác nghiệp, họa hại con cháu.
Theo Sound of Hope
------------------------------------------------------------------
BÀI HỌC HIẾU THẢO TỪ VỊ GIÁO SƯ
Khi còn học đại học, một lần đi thực tập trở về, chúng tôi dẫn cả nhóm về nhà Giáo sư liên hoan …
Sau khi buổi tối vui vẻ kết thúc, trên bàn mâm chén bày la liệt. Mấy bạn học muốn mang đi rửa, Giáo sư vẻ mặt tươi cười ngăn lại nói: “Đừng vội, có người rửa đây này!”.
Giáo sư đem chén đũa bỏ vào bồn nước, trước tiên dội hết dầu mỡ, sau đó nhẹ nhàng đến bên người mẹ già 70 tuổi nói: “Mẹ, rửa chén đi nhé…”
Học sinh chúng tôi bỗng dưng thấy quá đỗi bất ngờ…
Bình thường ông là một Giáo sư thanh tao, nho nhã, sao lại có thể đối đãi với người mẹ đã cao tuổi như vậy?
Chỉ thấy bà cụ thay đổi hẳn nét ủ rũ nãy giờ trên bàn ăn…
Khuôn mặt rạng rỡ, bà đi đến bên cạnh bồn rửa chén, chậm rãi rửa chén, mất khoảng nửa giờ mới rửa xong.
Giáo sư vui vẻ nói với bà cụ: “Mẹ vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút nhé!”
Ông cầm khăn mặt, lau tay cho mẹ.
Sau khi Giáo sư đưa mẹ về phòng, lại quay vào bếp, đem chén ra rửa một lần nữa.
Giáo sư nhìn lũ học trò chúng tôi, khi ấy còn đang kinh ngạc không hiểu gì, nói:
“Làm mẹ thì lúc nào cũng muốn làm chút gì đó cho con mình. Dù già rồi, nhưng trong mắt mẹ, con mãi mãi cần sự nâng đỡ của mẹ. Để bà rửa chén, bà sẽ cảm thấy con vẫn cần mẹ, một ngày trôi qua sẽ thấy rất phong phú và ý nghĩa. Hiếu kính cha mẹ, ngoại trừ việc giúp đỡ cha mẹ ra, còn phải cho cha mẹ một cơ hội để yêu thương chúng ta”.
Khiến cho người nào đó có cảm giác là người khác còn cần mình, thì họ sống mới có một mục tiêu, có mục tiêu rồi thì cuộc sống mới phong phú và ý nghĩa, lực sống vì thế mà có thể sinh động mạnh mẽ.
Mà trong mắt cha mẹ, con cái mãi là con cái, cho dù các con có trưởng thành rồi, thì người làm cha làm mẹ mãi mãi không bao giờ buông được chúng …
Con cái …
…mãi mãi là khối thịt đỏ hỏn trong lòng cha mẹ, một báu vật trong tay cha mẹ.
Chúng ta mãi mãi là nỗi bận tâm mà cha mẹ già không bao giờ buông bỏ được…
Theo NTDTV
--------------------------------------------------------------
BÓNG CÂY
Một cô bé luôn mơ ước có một chiếc võng được kết từ những sợi tơ dệt bằng mây trắng để có thể ngồi trên đó, đung đưa qua lại. Trong trí tưởng tượng của cô, chiếc võng sẽ được móc giữa hai thân cây cao vút lên tận mây xanh, để vừa giống chiếc nôi lại vừa giống chiếc thuyền trôi giữa không trung.
Cô bé bắt đầu thực hiện giấc mơ bằng cách lấy hết tiền để dành, mua hai cây phong non về trồng trong sân nhà mình.
– Bây giờ dù các bạn rất nhỏ, nhưng các bạn sẽ lớn lên, trở lên to cao, và rồi mình sẽ có thể bắc võng được. Mình sẽ trồng các bạn ở nơi này, mau mau lớn lên nhé! – Cô bé thầm thì với hai cây non.
Mỗi ngày, cô đều tưới nước, bón phân, chăm sóc cây rất cẩn thận.
Nhiều năm đã trôi qua. Vào một mùa hè nọ, ở giữa hai cây to có hai chiếc võng màu trắng đang đung đưa. Những tán lá xanh um tùm của hai cây lớn như chiếc dù che nắng tỏa bóng mát xuống cho hai đứa bé đang nằm trên võng trò chuyện.
– Nghe nói hai cây phong này là do bà cố chúng mình trồng đấy.
– Vậy chắc bà đã trồng hai cây phong này cho chúng mình đó.
Có những ước mơ tưởng chừng cao vời và không bao giờ có thể thành hiện thực, nhưng không phải vì thế mà ta nhụt chí và bỏ cuộc. Bởi sự nỗ lực không ngừng của bạn có thể trở thành động lực thúc đẩy và khơi nguồn cảm hứng cho những cuộc đời khác quanh bạn.
_Sưu tầm_
--------------------------------------------------------------------
THỨ KHÔNG MUA ĐƯỢC BẰNG TIỀN
Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để dành được cả một gia tài lớn.
Không ngờ một ngày, Thần Chết đột nhiên xuất hiện đòi đưa anh ta đi. Lúc này anh ta mới nhận ra mình chưa kịp hưởng thụ chút gì từ số tiền kia. Anh ta bèn nài nỉ:
– Tôi chia một phần ba tài sản của tôi cho Ngài, chỉ cần cho tôi sống thêm một năm thôi.
– Không được. – Thần Chết lắc đầu.
– Vậy tôi đưa Ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không? – Anh ta tiếp tục van xin.
– Không được. – Thần Chết vẫn không đồng ý.
Anh ta vội nói:
– Vậy… tôi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi, được không?
– Không được. – Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay.
Người đàn ông tuyệt vọng cầu xin Thần Chết lần cuối cùng:
– Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy.
Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng:
– Xin hãy ghi nhớ: “Bao nhiều tiền bạc cũng không mua nổi một ngày”.
---
Mục đích của câu chuyện này là nhấn mạnh cách sử dụng cuộc sống. Dù cả đời bạn làm việc cật lực để kiếm tiền, nhưng bạn không biết cách sử dụng chúng cho những điều tốt đẹp, thời gian cũng là vô ích. Bạn sẽ không để lại điều gì đẹp đẽ cho đời. Khối tài sản hiện có cũng vô giá trị về mặt tinh thần, bạn ra đi mà không có kỉ niệm vui, không có những năm tháng hạnh phúc bên người thân, bạn bè, không có những ngày “lăn lộn” cùng chiến hữu… Đó mới chính là giá trị thực mà không thứ gì mua được.
🌟 Bạn sống 20 năm, nhưng đối tốt với người thân, bạn bè, làm những việc có ích cho đời, còn hơn sống 70 năm mà sống hoài sống phí. Hoặc một mình cô độc giữ khư khư khối tài sản, hoặc làm những việc ngốc nghếch tổn hại đến bản thân.
🌟 Thứ giá trị nhất mà cuộc sống cho ta là thời gian. Khi còn chưa làm được gì có ích cho đời, thì cũng đừng làm những điều vô vị.
🌟 Bởi đồng tiền không mua được, nên phải sử dụng chúng một cách hợp lý.
🌟 Đừng vì một người, một vài lời nói, mà làm những điều vô tri, đánh mất thứ quý giá của bản thân.
🌟 Hãy nhớ rằng: Tiền có thể mua được một chiếc đồng hồ nhưng không mua được thời gian.
- ST -
Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để dành được cả một gia tài lớn.
Không ngờ một ngày, Thần Chết đột nhiên xuất hiện đòi đưa anh ta đi. Lúc này anh ta mới nhận ra mình chưa kịp hưởng thụ chút gì từ số tiền kia. Anh ta bèn nài nỉ:
– Tôi chia một phần ba tài sản của tôi cho Ngài, chỉ cần cho tôi sống thêm một năm thôi.
– Không được. – Thần Chết lắc đầu.
– Vậy tôi đưa Ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không? – Anh ta tiếp tục van xin.
– Không được. – Thần Chết vẫn không đồng ý.
Anh ta vội nói:
– Vậy… tôi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi, được không?
– Không được. – Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay.
Người đàn ông tuyệt vọng cầu xin Thần Chết lần cuối cùng:
– Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy.
Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng:
– Xin hãy ghi nhớ: “Bao nhiều tiền bạc cũng không mua nổi một ngày”.
---
Mục đích của câu chuyện này là nhấn mạnh cách sử dụng cuộc sống. Dù cả đời bạn làm việc cật lực để kiếm tiền, nhưng bạn không biết cách sử dụng chúng cho những điều tốt đẹp, thời gian cũng là vô ích. Bạn sẽ không để lại điều gì đẹp đẽ cho đời. Khối tài sản hiện có cũng vô giá trị về mặt tinh thần, bạn ra đi mà không có kỉ niệm vui, không có những năm tháng hạnh phúc bên người thân, bạn bè, không có những ngày “lăn lộn” cùng chiến hữu… Đó mới chính là giá trị thực mà không thứ gì mua được.
🌟 Bạn sống 20 năm, nhưng đối tốt với người thân, bạn bè, làm những việc có ích cho đời, còn hơn sống 70 năm mà sống hoài sống phí. Hoặc một mình cô độc giữ khư khư khối tài sản, hoặc làm những việc ngốc nghếch tổn hại đến bản thân.
🌟 Thứ giá trị nhất mà cuộc sống cho ta là thời gian. Khi còn chưa làm được gì có ích cho đời, thì cũng đừng làm những điều vô vị.
🌟 Bởi đồng tiền không mua được, nên phải sử dụng chúng một cách hợp lý.
🌟 Đừng vì một người, một vài lời nói, mà làm những điều vô tri, đánh mất thứ quý giá của bản thân.
🌟 Hãy nhớ rằng: Tiền có thể mua được một chiếc đồng hồ nhưng không mua được thời gian.
- ST -
-----------------------------------------------------------------------
CÁI GIÁ CỦA SỰ TỨC GIẬN
Một bà cụ có tính tình cau có, thường xuyên nổi giận vì những sự việc nhỏ nhặt, hơn nữa, mỗi khi tức giận hay dùng lời lẽ ác độc, vô tình đã làm tổn thương nhiều người, vì thế bà giao tiếp với hàng xóm bạn bè đều không được hài hòa.
Bà ta cũng biết khuyết điểm của mình, mong muốn sửa lại lỗi lầm thành tật này. Nhưng mỗi khi tức lên thì chính bà ta cũng không thể khống chế được tâm mình.
🌸 Một hôm, một người đã nói với bà : “Gần đây có một vị thiền sư, tại sao bà không đến xin lời chỉ dạy, biết đâu thiền sư có thể giúp được cho bà.”
Bà ta cũng cảm thấy có lý, đã đến tham vấn với thiền sư.
Khi bà ta thổ lộ tâm trạng của mình, bà ta có thái độ rất thành khẩn, rất mong muốn có được một vài lời khai thị từ vị thiền sư đó. Vị thiền sư im lặng nghe bà kể lể, chờ cho bà ấy nói hết, mới dẫn bà ta vào một thiền phòng, sau đó khóa cửa thiền phòng và rời khỏi đó.
🌸 Bà ta một lòng muốn có được lời chỉ dạy của thiền sư, nhưng không ngờ thiền sư đã nhốt bà ta vào trong một thiền phòng vừa lạnh vừa u tối. Bà ta tức tối hét lên, cũng như ngày thường, bà ta buông những lời nhục mạ quái ác. Nhưng cho dù bà ta có la hét cách nào, nhưng ở ngoài vẫn im lặng, thiền sư hình như không nghe thấy lời nào.
🌸 Khi không còn chịu đựng được nữa, thì bà ta thay đổi thái độ cầu xin thiền sư thả mình ra, nhưng thiền sư vẫn không động lòng thay đổi cách hành xử của mình, vẫn mặc kệ bà ta tiếp tục nói gì thì nói.
🌸 Qua một hồi rất lâu, cuối cùng trong thiền phòng cũng không còn tiếng la hét hay nói năng của bà ta nữa, thì lúc này, phía ngoài thiền phòng mới có tiếng nói của thiền sư hỏi : “Bà còn giận không ?”
Thế là bà ta giận dữ trả lời : “Tôi chỉ giận tôi, tôi hối hận sao phải nghe lời người khác, tìm đến cái nơi quỷ quái này để xin ý kiến của ngươi.”
🌸 Thiền sư ôn tồn nói : “Kể cả chính mình bà cũng không chịu buông tha, thì bà làm sao có thể tha lỗi cho người khác chứ ?” Nói xong thiền sư lại im lặng.
🌸 Sau một thời gian im lặng, thiền sư lại hỏi : “Bà còn giận không ?”
Bà ta trả lời : “Hết giận rồi !”
“Tại sao hết giận !”
“Tôi giận thì có ích gì ? không phải vẫn bị ông nhốt tôi trong cái phòng vừa u tối vừa lạnh lẽo này hay sao ?”
🌸 Thiền sư nói với vẻ lo lắng : “Bà xử sự kiểu này càng đáng sợ hơn đấy, bà đã đè nén cơn tức giận của mình vào một chỗ, một khi nó bộc phát ra thì càng mãnh liệt hơn.” Nói xong, thiền sư lại quay đi.
🌸 Lần thứ 3 thiền sư quay lại hỏi bà ta, bà ta trả lời : “Tôi không giận nữa, ông không xứng đáng để tôi giận !”
🌸 Thiền sư nói : “Cái gốc tức giận của bà vẫn còn, bà cần phải thoáng ra khỏi vòng xoáy của tức giận trước đã.”
Sau một hồi lâu, bà ta đã chủ động hỏi thiền sư : “Bạch thiền sư, ngài có thể nói cho con biết tức giận là cái gì không ?”
Thiền sư bước vào, vẫn không nói chuyện, chỉ có động tác như vô tình đổ đi ly nước trong cái ly trên tay.
Lúc này thì bà ta hình như đã hiểu.
🌸 Thì ra mình không bực tức, thì làm gì có tức tối giận hờn ? Tâm địa trống không, không có một vật gì, thì làm gì có tức tối ?
Thật ra tức tối không những tự làm cho mình khổ đau, và những người xung quanh cũng theo đó mà buồn lòng. Lúc tức tối tức giận, cái miệng buông lời quái ác, một số lời lẽ trong đó có thể làm đau lòng người nghe, thậm chí có cả những người yêu thương quan tâm mình.
🌸 Những sự việc nhỏ nhặt cũng giống như những hạt cát trong đôi giày đã làm cho bạn khó chịu.
Thế thì bạn lựa chọn cách giũ bỏ hạt cát hay vứt bỏ đôi giày ? Chúng ta không thể không mang giày, vì còn con đường dài phía trước, thế thì tại sao chúng ta không chịu giũ bỏ hạt cát !
-st-
Một bà cụ có tính tình cau có, thường xuyên nổi giận vì những sự việc nhỏ nhặt, hơn nữa, mỗi khi tức giận hay dùng lời lẽ ác độc, vô tình đã làm tổn thương nhiều người, vì thế bà giao tiếp với hàng xóm bạn bè đều không được hài hòa.
Bà ta cũng biết khuyết điểm của mình, mong muốn sửa lại lỗi lầm thành tật này. Nhưng mỗi khi tức lên thì chính bà ta cũng không thể khống chế được tâm mình.
🌸 Một hôm, một người đã nói với bà : “Gần đây có một vị thiền sư, tại sao bà không đến xin lời chỉ dạy, biết đâu thiền sư có thể giúp được cho bà.”
Bà ta cũng cảm thấy có lý, đã đến tham vấn với thiền sư.
Khi bà ta thổ lộ tâm trạng của mình, bà ta có thái độ rất thành khẩn, rất mong muốn có được một vài lời khai thị từ vị thiền sư đó. Vị thiền sư im lặng nghe bà kể lể, chờ cho bà ấy nói hết, mới dẫn bà ta vào một thiền phòng, sau đó khóa cửa thiền phòng và rời khỏi đó.
🌸 Bà ta một lòng muốn có được lời chỉ dạy của thiền sư, nhưng không ngờ thiền sư đã nhốt bà ta vào trong một thiền phòng vừa lạnh vừa u tối. Bà ta tức tối hét lên, cũng như ngày thường, bà ta buông những lời nhục mạ quái ác. Nhưng cho dù bà ta có la hét cách nào, nhưng ở ngoài vẫn im lặng, thiền sư hình như không nghe thấy lời nào.
🌸 Khi không còn chịu đựng được nữa, thì bà ta thay đổi thái độ cầu xin thiền sư thả mình ra, nhưng thiền sư vẫn không động lòng thay đổi cách hành xử của mình, vẫn mặc kệ bà ta tiếp tục nói gì thì nói.
🌸 Qua một hồi rất lâu, cuối cùng trong thiền phòng cũng không còn tiếng la hét hay nói năng của bà ta nữa, thì lúc này, phía ngoài thiền phòng mới có tiếng nói của thiền sư hỏi : “Bà còn giận không ?”
Thế là bà ta giận dữ trả lời : “Tôi chỉ giận tôi, tôi hối hận sao phải nghe lời người khác, tìm đến cái nơi quỷ quái này để xin ý kiến của ngươi.”
🌸 Thiền sư ôn tồn nói : “Kể cả chính mình bà cũng không chịu buông tha, thì bà làm sao có thể tha lỗi cho người khác chứ ?” Nói xong thiền sư lại im lặng.
🌸 Sau một thời gian im lặng, thiền sư lại hỏi : “Bà còn giận không ?”
Bà ta trả lời : “Hết giận rồi !”
“Tại sao hết giận !”
“Tôi giận thì có ích gì ? không phải vẫn bị ông nhốt tôi trong cái phòng vừa u tối vừa lạnh lẽo này hay sao ?”
🌸 Thiền sư nói với vẻ lo lắng : “Bà xử sự kiểu này càng đáng sợ hơn đấy, bà đã đè nén cơn tức giận của mình vào một chỗ, một khi nó bộc phát ra thì càng mãnh liệt hơn.” Nói xong, thiền sư lại quay đi.
🌸 Lần thứ 3 thiền sư quay lại hỏi bà ta, bà ta trả lời : “Tôi không giận nữa, ông không xứng đáng để tôi giận !”
🌸 Thiền sư nói : “Cái gốc tức giận của bà vẫn còn, bà cần phải thoáng ra khỏi vòng xoáy của tức giận trước đã.”
Sau một hồi lâu, bà ta đã chủ động hỏi thiền sư : “Bạch thiền sư, ngài có thể nói cho con biết tức giận là cái gì không ?”
Thiền sư bước vào, vẫn không nói chuyện, chỉ có động tác như vô tình đổ đi ly nước trong cái ly trên tay.
Lúc này thì bà ta hình như đã hiểu.
🌸 Thì ra mình không bực tức, thì làm gì có tức tối giận hờn ? Tâm địa trống không, không có một vật gì, thì làm gì có tức tối ?
Thật ra tức tối không những tự làm cho mình khổ đau, và những người xung quanh cũng theo đó mà buồn lòng. Lúc tức tối tức giận, cái miệng buông lời quái ác, một số lời lẽ trong đó có thể làm đau lòng người nghe, thậm chí có cả những người yêu thương quan tâm mình.
🌸 Những sự việc nhỏ nhặt cũng giống như những hạt cát trong đôi giày đã làm cho bạn khó chịu.
Thế thì bạn lựa chọn cách giũ bỏ hạt cát hay vứt bỏ đôi giày ? Chúng ta không thể không mang giày, vì còn con đường dài phía trước, thế thì tại sao chúng ta không chịu giũ bỏ hạt cát !
-st-
-------------------------------------------------------------------------
TRIẾT LÝ CON CÁ
Những ai từng trải qua những thời khắc khó khăn dường như đều thấy mọi tai họa dường như đến cùng một lúc.
Chẳng hạn khi bạn bị mất việc thì xe của bạn gây tai nạn, con trai của bạn phải nhập viện vì một căn bệnh không báo trước...
Khi bạn túng thiếu, bạn cần tiền, bạn vội kiếm tiền bằng mọi cách có thể, nhưng thực tế bạn chẳng kiếm được xu nào mà còn thiếu hụt hơn trước. Ví dụ một câu chuyện sau đây:
Fed là một chàng trai tỉnh lẻ sau khi tốt nghiệp đại học anh ta đến một thành phố lớn tìm kiếm việc làm. Nhưng Fed chẳng tìm được một công việc nào thích hợp với chuyên môn. Anh ta làm việc chỉ đủ ăn và sống tạm bợ qua ngày quanh căn hộ rẻ tiền ở ngoại ô.
Sau 5 năm Fed có một quán ăn nhỏ, nhưng buôn bán thì ế ẩm. Fed làm thêm nhiều việc để hy vọng kiếm thêm tiền mua một căn nhà để ổn định cuộc sống. Anh đa đầu tư vào công việc làm ăn khác nhưng thường là thất bại. Cuộc sống không khá hơn. Fed vẫn phải sống trong căn nhà trọ mà anh từng sống trước đây.
Một người bạn thân thời sinh viên mở một trang trại xa thành phố có ý định rủ Fed cùng làm. Fed nhận lời và hy vọng mình nhanh chóng đổi đời.
Cuộc sống trang trại khá vất vả, nhưng Fed vẫn vui vì hy vọng sẽ có được khoản thu trong tương lai. Cai trài nhờ sự chăm sóc của Fed và các công nhân đã vươn lên xanh tốt còn trại gà thì cũng mang lại nguồn thu đáng kể, ai cũng tràn đầy hy vọng/.
Thế không bao lâu cơn dịch cúm gia cầm bùng phát. Trài gà của Fed được lệnh phải tiêu hủy để dập tắt đại dịch. Khi cơn dịch tạm thời lắng xuống, thì một cơn bảo bất ngờ ập đến, nó đi qua trang trại của Fed, nhà của thì đổ sập, trái cây bật gốc, mọi hy vọng của Fed cuãng sụp đổ
Thế là hết. Fed quay trở lại thành phố với quán ăn nhỏ của mình. Và suy nghĩ về tương lai và anh đã nghiệm ra
“Khi bạn thực sự khó khăn, tốt nhất là bạn đừng lên là gì cả. Lúc này sự bình an trong tâm hồn là quan trọng. Hãy phân tích những khó khăn hiện tại của bạn cũng như khả năng bạn có thể cứu vãn tình hình. Từng chút một, từng chút một, bạn sẽ gỡ được mớ bòng bong ấy”
Thường thì ai cũng cho mình là người giỏi dang, mình có thể làm giàu một cách nhanh chóng, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Khi chúng ta đi càng nhanh chúng ta càng dễ vấp ngã. Và khi chúng ta bước chậm chúng ta có thể nhìn được, nghe được và cảm nhận được những thứ xung quanh mình điều đó giúp ta đi đúng hướng hơn, tránh được những vật cản trên đường đi. Cuối cúng dù chậm nhưng bạn cũng sẽ đến đích./
Và hãy luôn nhớ rằng: “Khi con cá mắc lưới, nó càng quẫy mạnh, nó càng bị lưỡi câu đâm sâu vào da thịt”
Cuộc sống luôn đầy những khó khăn. Nếu ta vội vàng hấp tấp cũng chẳng làm được gì khéo lại chữa lơn lành thành lơn què. Vì vậy ta bình tĩnh suy nghĩ để lấy lại sự cân bằng và suy tính trước khi hành động.
_Sưu tầm_
Những ai từng trải qua những thời khắc khó khăn dường như đều thấy mọi tai họa dường như đến cùng một lúc.
Chẳng hạn khi bạn bị mất việc thì xe của bạn gây tai nạn, con trai của bạn phải nhập viện vì một căn bệnh không báo trước...
Khi bạn túng thiếu, bạn cần tiền, bạn vội kiếm tiền bằng mọi cách có thể, nhưng thực tế bạn chẳng kiếm được xu nào mà còn thiếu hụt hơn trước. Ví dụ một câu chuyện sau đây:
Fed là một chàng trai tỉnh lẻ sau khi tốt nghiệp đại học anh ta đến một thành phố lớn tìm kiếm việc làm. Nhưng Fed chẳng tìm được một công việc nào thích hợp với chuyên môn. Anh ta làm việc chỉ đủ ăn và sống tạm bợ qua ngày quanh căn hộ rẻ tiền ở ngoại ô.
Sau 5 năm Fed có một quán ăn nhỏ, nhưng buôn bán thì ế ẩm. Fed làm thêm nhiều việc để hy vọng kiếm thêm tiền mua một căn nhà để ổn định cuộc sống. Anh đa đầu tư vào công việc làm ăn khác nhưng thường là thất bại. Cuộc sống không khá hơn. Fed vẫn phải sống trong căn nhà trọ mà anh từng sống trước đây.
Một người bạn thân thời sinh viên mở một trang trại xa thành phố có ý định rủ Fed cùng làm. Fed nhận lời và hy vọng mình nhanh chóng đổi đời.
Cuộc sống trang trại khá vất vả, nhưng Fed vẫn vui vì hy vọng sẽ có được khoản thu trong tương lai. Cai trài nhờ sự chăm sóc của Fed và các công nhân đã vươn lên xanh tốt còn trại gà thì cũng mang lại nguồn thu đáng kể, ai cũng tràn đầy hy vọng/.
Thế không bao lâu cơn dịch cúm gia cầm bùng phát. Trài gà của Fed được lệnh phải tiêu hủy để dập tắt đại dịch. Khi cơn dịch tạm thời lắng xuống, thì một cơn bảo bất ngờ ập đến, nó đi qua trang trại của Fed, nhà của thì đổ sập, trái cây bật gốc, mọi hy vọng của Fed cuãng sụp đổ
Thế là hết. Fed quay trở lại thành phố với quán ăn nhỏ của mình. Và suy nghĩ về tương lai và anh đã nghiệm ra
“Khi bạn thực sự khó khăn, tốt nhất là bạn đừng lên là gì cả. Lúc này sự bình an trong tâm hồn là quan trọng. Hãy phân tích những khó khăn hiện tại của bạn cũng như khả năng bạn có thể cứu vãn tình hình. Từng chút một, từng chút một, bạn sẽ gỡ được mớ bòng bong ấy”
Thường thì ai cũng cho mình là người giỏi dang, mình có thể làm giàu một cách nhanh chóng, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Khi chúng ta đi càng nhanh chúng ta càng dễ vấp ngã. Và khi chúng ta bước chậm chúng ta có thể nhìn được, nghe được và cảm nhận được những thứ xung quanh mình điều đó giúp ta đi đúng hướng hơn, tránh được những vật cản trên đường đi. Cuối cúng dù chậm nhưng bạn cũng sẽ đến đích./
Và hãy luôn nhớ rằng: “Khi con cá mắc lưới, nó càng quẫy mạnh, nó càng bị lưỡi câu đâm sâu vào da thịt”
Cuộc sống luôn đầy những khó khăn. Nếu ta vội vàng hấp tấp cũng chẳng làm được gì khéo lại chữa lơn lành thành lơn què. Vì vậy ta bình tĩnh suy nghĩ để lấy lại sự cân bằng và suy tính trước khi hành động.
_Sưu tầm_
---------------------------------------------------------------
GIÁ TRỊ CỦA THỬ THÁCH
Một cậu bé nhìn thấy một cái kén của con bướm. Một hôm cái kén mở ra một khe nhỏ, cậu bé ngồi yên và lặng lẽ quan sát con bướm trong vòng vài giờ khi nó gắng sức để chui qua cái khe nhỏ ấy. Nhưng có vẻ như nó không đạt được gì cả. Dường như nó đã gắng hết sức và không thể đi xa hơn, nên nó dừng lại.
Do đó, cậu bé quyết định giúp con bướm. Cậu ta lấy cái kén và cắt cái khe của cái kén cho to hẳn ra.
Con bướm chui ra được ngay. Nhưng cơ thể nó bị phồng lên và bé xíu, cánh của nó lại co lại. Cậu bé tiếp tục xem con bướm, hy vọng rồi cái cánh sẽ đủ lớn để đỡ được cơ thể nó. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Thực tế, con bướm đó sẽ phải bỏ ra suốt cả cuộc đời nó chỉ để bò trườn với cơ thề sưng phồng và đôi cánh co lại. Nó không bao giờ bay được.
Cậu bé, dù tốt bụng nhưng quá vội vàng, đã không hiểu rằng chính cái kén bó buộc làm cho con bướm phải cố gắng đấu tranh để thoát ra kia chính là điều kiện tự nhiên để chất lưu trong cơ thể nó chuyển vào cánh, để nó có thể bay được khi nó thoát ra ngoài kén.
Đôi khi, những sự cố gắng hoặc đấu tranh chính là những gì chúng ta cần trong cuộc sống. Nếu chúng ta sống mà không có một trở ngại nào, chúng ta có thể bị làm hỏng, cả về thể xác lẫn tinh thần. Chúng ta sẽ không bao giờ mạnh mẽ như chúng ta có thể. Và chúng ta sẽ chẳng bao giờ bay cao được!
Khi đối diện với thử thách, hãy nhớ rằng bạn sẽ mạnh mẽ và trưởng thành hơn rất nhiều trong suốt quá trình vượt qua nó!
_Sưu tầm_
Một cậu bé nhìn thấy một cái kén của con bướm. Một hôm cái kén mở ra một khe nhỏ, cậu bé ngồi yên và lặng lẽ quan sát con bướm trong vòng vài giờ khi nó gắng sức để chui qua cái khe nhỏ ấy. Nhưng có vẻ như nó không đạt được gì cả. Dường như nó đã gắng hết sức và không thể đi xa hơn, nên nó dừng lại.
Do đó, cậu bé quyết định giúp con bướm. Cậu ta lấy cái kén và cắt cái khe của cái kén cho to hẳn ra.
Con bướm chui ra được ngay. Nhưng cơ thể nó bị phồng lên và bé xíu, cánh của nó lại co lại. Cậu bé tiếp tục xem con bướm, hy vọng rồi cái cánh sẽ đủ lớn để đỡ được cơ thể nó. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Thực tế, con bướm đó sẽ phải bỏ ra suốt cả cuộc đời nó chỉ để bò trườn với cơ thề sưng phồng và đôi cánh co lại. Nó không bao giờ bay được.
Cậu bé, dù tốt bụng nhưng quá vội vàng, đã không hiểu rằng chính cái kén bó buộc làm cho con bướm phải cố gắng đấu tranh để thoát ra kia chính là điều kiện tự nhiên để chất lưu trong cơ thể nó chuyển vào cánh, để nó có thể bay được khi nó thoát ra ngoài kén.
Đôi khi, những sự cố gắng hoặc đấu tranh chính là những gì chúng ta cần trong cuộc sống. Nếu chúng ta sống mà không có một trở ngại nào, chúng ta có thể bị làm hỏng, cả về thể xác lẫn tinh thần. Chúng ta sẽ không bao giờ mạnh mẽ như chúng ta có thể. Và chúng ta sẽ chẳng bao giờ bay cao được!
Khi đối diện với thử thách, hãy nhớ rằng bạn sẽ mạnh mẽ và trưởng thành hơn rất nhiều trong suốt quá trình vượt qua nó!
_Sưu tầm_
-------------------------------------------------------------------
HẠNH PHÚC LÀ GÌ?
Chúng ta thường tự nhủ rồi sau này cuộc sống sẽ tốt hơn. Chúng ta kết hôn, có con cái, rồi hãy tính đến chuyện hưởng thụ. Sau đó chúng ta lại thấy mấy đứa nhóc còn nhỏ quá, chúng ta sẽ an tâm hơn khi chúng lớn lên. Và rồi sau đó chúng ta thấy thật khó để nuôi dạy một đứa con ở tuổi dậy thì. Khi chúng trưởng thành, cuộc sống chúng ta mới xong nhiệm vụ. à, mà bao giờ chúng ta mới đi chơi xa? Đợi đến khi nhà cửa sắm sửa đầy đủ, hay là lúc ta về hưu?
Sự thật là chẳng có thời điểm nào tốt để tận hưởng cuộc sống hơn là chính giây phút này. Nếu không phải bây giờ thì khi nào? Cuộc sống của bạn sẽ luôn đầy những thách thức. Cách tốt nhất là hãy chấp nhận nó và tận hưởng cuộc sống dù có bao nhiêu khó khăn. Hãy trân trọng từng giây phút của bạn và càng phải trân trọng hơn đối với những giây phút mà bạn cùng chia sẻ với ai đó.
Vì vậy, hãy ngừng ngay việc chờ đợi cho đến khi mua được nhà, xe; cho đến khi con cái lập gia đình; cho đến khi ta học xong; cho đến khi giảm được 4 kg (hay tăng được 4 kg); cho đến khi ta kết hôn; cho đến khi về hưu; đến hè; đến xuân; đến thu; đến đông… Cho đến khi bạn chết! Chẳng có lúc nào tốt hơn bây giờ để tận hưởng cuộc sống cả. Hạnh phúc là một cuộc hành trình, không phải là một điểm đến.
Vậy hãy làm việc hăng say như thể bạn không cần tiền. Hãy yêu như thể bạn chưa từng bị tổn thương. Và hãy nhảy múa như thể chẳng có ai nhìn.
_Sưu tầm_
Chúng ta thường tự nhủ rồi sau này cuộc sống sẽ tốt hơn. Chúng ta kết hôn, có con cái, rồi hãy tính đến chuyện hưởng thụ. Sau đó chúng ta lại thấy mấy đứa nhóc còn nhỏ quá, chúng ta sẽ an tâm hơn khi chúng lớn lên. Và rồi sau đó chúng ta thấy thật khó để nuôi dạy một đứa con ở tuổi dậy thì. Khi chúng trưởng thành, cuộc sống chúng ta mới xong nhiệm vụ. à, mà bao giờ chúng ta mới đi chơi xa? Đợi đến khi nhà cửa sắm sửa đầy đủ, hay là lúc ta về hưu?
Sự thật là chẳng có thời điểm nào tốt để tận hưởng cuộc sống hơn là chính giây phút này. Nếu không phải bây giờ thì khi nào? Cuộc sống của bạn sẽ luôn đầy những thách thức. Cách tốt nhất là hãy chấp nhận nó và tận hưởng cuộc sống dù có bao nhiêu khó khăn. Hãy trân trọng từng giây phút của bạn và càng phải trân trọng hơn đối với những giây phút mà bạn cùng chia sẻ với ai đó.
Vì vậy, hãy ngừng ngay việc chờ đợi cho đến khi mua được nhà, xe; cho đến khi con cái lập gia đình; cho đến khi ta học xong; cho đến khi giảm được 4 kg (hay tăng được 4 kg); cho đến khi ta kết hôn; cho đến khi về hưu; đến hè; đến xuân; đến thu; đến đông… Cho đến khi bạn chết! Chẳng có lúc nào tốt hơn bây giờ để tận hưởng cuộc sống cả. Hạnh phúc là một cuộc hành trình, không phải là một điểm đến.
Vậy hãy làm việc hăng say như thể bạn không cần tiền. Hãy yêu như thể bạn chưa từng bị tổn thương. Và hãy nhảy múa như thể chẳng có ai nhìn.
_Sưu tầm_
-------------------------------------------------------------
BẠN LÀ MỘT CÁI CÂY CHO NGƯỜI KHÁC.
Thuở xưa, có một người đàn ông không làm được điều gì to tát cả, không có tiền và chán nản. Một đêm, ông ta cuối cùng không đủ can đảm để sống thêm và đi đến một vực thẳm sửa soạn nhảy xuống.
Trước khi tự tử, ông ta khóc rất lớn và hồi tưởng tất cả những khổ nạn trong suốt cuộc đời của ông ta. Trên một tảng đá cạnh cái vực có một cây nhỏ. Sau khi nghe người đàn ông khóc lóc, kể lể, cái cây cũng khóc vô cùng thảm thiết. Khi người đàn ông thấy cái cây cũng khóc, ông ta hỏi “Cây cũng khóc hả. Có phải cây cũng chịu đựng nhiều đau khổ như tôi không?”
Cái cây nói “Tôi là một cái cây đau khổ nhất trên thế gian. Nhìn tôi đi, sống trên cái tảng đá, chỉ toàn là đá, không có đất để sinh sản và không có nước để uống. Tôi không đủ ăn suốt đời. Hoàn cảnh đau khổ này làm các cành cây của tôi khô đét và không nẩy nở được, vì thế trông tôi rất thảm não từ lúc mới sinh ra.
Gốc của tôi rất cạn làm cho tôi không đứng vững trước gió, và không thể chịu nỗi cơn lạnh trong mùa đông. Trông tôi rất yếu so với các cây khác, nhưng thật ra đời sống của tôi còn cực hơn là chết”.
Người đàn ông không thể chịu được nữa vì quá thương hại cho cái cây bèn nói “nếu như vậy thì tại sao bạn không kéo thân ra mà chết chung cho rồi”. Cái cây nói “chết thì dễ lắm, tuy nhiên, không có bao nhiêu cây mọc trên vực này cả, tôi không thể chết được”. Người đàn ông không hiểu nổi.
Cây nói tiếp “Bạn có thấy có tổ chim trên thân tôi không” Hai con chim vành khuyên làm cái tổ này và chúng đã sống và sanh sôi nẩy nở trên thân tôi. Nếu tôi chết đi, thì hai con chim này sống ở đâu?”
Người đàn ông dường như hiểu được điều gì đó sau khi nghe những lời này, và thối lùi lại cách ra xa vực thẳm.
Thật ra, mỗi chúng ta không chỉ sống riêng cho mình ta. Không cần biết là một con người thấp kém đến đâu, người đó vẫn là một cây to lớn cho mọi người khác.
-st-
Thuở xưa, có một người đàn ông không làm được điều gì to tát cả, không có tiền và chán nản. Một đêm, ông ta cuối cùng không đủ can đảm để sống thêm và đi đến một vực thẳm sửa soạn nhảy xuống.
Trước khi tự tử, ông ta khóc rất lớn và hồi tưởng tất cả những khổ nạn trong suốt cuộc đời của ông ta. Trên một tảng đá cạnh cái vực có một cây nhỏ. Sau khi nghe người đàn ông khóc lóc, kể lể, cái cây cũng khóc vô cùng thảm thiết. Khi người đàn ông thấy cái cây cũng khóc, ông ta hỏi “Cây cũng khóc hả. Có phải cây cũng chịu đựng nhiều đau khổ như tôi không?”
Cái cây nói “Tôi là một cái cây đau khổ nhất trên thế gian. Nhìn tôi đi, sống trên cái tảng đá, chỉ toàn là đá, không có đất để sinh sản và không có nước để uống. Tôi không đủ ăn suốt đời. Hoàn cảnh đau khổ này làm các cành cây của tôi khô đét và không nẩy nở được, vì thế trông tôi rất thảm não từ lúc mới sinh ra.
Gốc của tôi rất cạn làm cho tôi không đứng vững trước gió, và không thể chịu nỗi cơn lạnh trong mùa đông. Trông tôi rất yếu so với các cây khác, nhưng thật ra đời sống của tôi còn cực hơn là chết”.
Người đàn ông không thể chịu được nữa vì quá thương hại cho cái cây bèn nói “nếu như vậy thì tại sao bạn không kéo thân ra mà chết chung cho rồi”. Cái cây nói “chết thì dễ lắm, tuy nhiên, không có bao nhiêu cây mọc trên vực này cả, tôi không thể chết được”. Người đàn ông không hiểu nổi.
Cây nói tiếp “Bạn có thấy có tổ chim trên thân tôi không” Hai con chim vành khuyên làm cái tổ này và chúng đã sống và sanh sôi nẩy nở trên thân tôi. Nếu tôi chết đi, thì hai con chim này sống ở đâu?”
Người đàn ông dường như hiểu được điều gì đó sau khi nghe những lời này, và thối lùi lại cách ra xa vực thẳm.
Thật ra, mỗi chúng ta không chỉ sống riêng cho mình ta. Không cần biết là một con người thấp kém đến đâu, người đó vẫn là một cây to lớn cho mọi người khác.
-st-
------------------------------------------------------
Nhà triết học Heraclitus nói:
"Nếu thỏa mãn vật chất là hạnh phúc thì ta có thể xem con bò là hạnh phúc...''
Karl Marx:
"Người hạnh phúc nhất là người đem đến hạnh phúc cho nhiều người nhất..."
"Chỉ có cầm thú mới quay mặt trước nỗi đau của đồng loại, mà chăm lo cho hạnh phúc riêng của mình..."
Nhà triết học Heraclitus nói:
"Nếu thỏa mãn vật chất là hạnh phúc thì ta có thể xem con bò là hạnh phúc...''
Karl Marx:
"Người hạnh phúc nhất là người đem đến hạnh phúc cho nhiều người nhất..."
"Chỉ có cầm thú mới quay mặt trước nỗi đau của đồng loại, mà chăm lo cho hạnh phúc riêng của mình..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét